Anh Trai- Nicolas Man-14 year

Sáng nay như bình thường tôi dậy sớm chạy xe đạp tập thể dục chạy lòng vòng khu vực bờ sông quận 02. Đêm qua trời mưa cả buổi chiều, sáng nay trời trở nên trong xanh và mát mẻ, sáng bật nhạc không lời và uống chút trà cảm giác được thư giản thật tuyệt vời.

Ngày hôm qua nhận được cuộc điện thoại của 1 người anh rủ gặp nhau caphe. Anh hẹn tôi sau giờ làm việc anh em ngồi chút rồi về. Gốc phố caphe Highland Coffee anh em thường gặp nhau ở đó.

Hẹn caphe nhưng không uống caphe, hai anh ngồi ở gốc Hai Bà Trưng gần đó làm 02 tô canh bún. Món này hai anh em đều thích ăn. Kỷ niệm là ngồi bệt ngoài đường để thưởng thức cái hương vị món canh bún của người miền Trung nấu rất ngon, rất đậm đà. Ngồi thưởng thức món canh bún nhớ lại thời gian ở Melinh Point hai anh em cũng thường ngồi ăn trưa món này. Continue reading Anh Trai- Nicolas Man-14 year

Thư từ Chủ tịch Lee Kun-Hee – Người xây dựng đế chế SAM SUNG

Gửi những người còn khỏe mạnh đang đọc thư của tôi-

Ngay cả khi bạn không bị ốm, bạn có thể đi kiểm tra sức khỏe hàng năm, uống nhiều nước ngay cả khi bạn không khát, học cách rũ bỏ mọi điều phiền muộn. Cuộc sống cho đi và cho đi không có gì là xấu, vì vậy hãy sống đi.

Nếu bạn có tiền và quyền lực, đừng tự hào,
tôi biết rằng tôi hài lòng với những điều nhỏ nhặt, ngay cả khi chúng tôi không giàu, chỉ cần tôi biết cách nghỉ ngơi thi se không mệt mỏi. Dù bận rộn đến đâu hãy vận động và tập thể dục trở lại.

Biên lai chứng minh giá trị của bộ quần áo trị giá 3.000 won.

Đối với một chiếc ô tô trị giá 30 triệu won, một tấm séc chứng minh điều đó.
Giấy tờ căn nhà chứng minh căn nhà trị giá 500 triệu won
Bạn có biết điều gì chứng minh giá trị của một người không? Continue reading Thư từ Chủ tịch Lee Kun-Hee – Người xây dựng đế chế SAM SUNG

TÔI CHỈ SỢ NHỮNG NGƯỜI SỐNG TỐT VỚI MÌNH THÔI

TÔI CHỈ SỢ NHỮNG NGƯỜI SỐNG TỐT VỚI MÌNH THÔI

Có một câu nói rất hay mà tôi cực kì tâm đắc:
“Tôi chỉ sợ những người sống tốt với mình thôi, vì mình không biết phải trả cái tình nghĩa cho người ta thế nào cho phải. Còn với những người tệ với mình thì dễ mà, họ như thế nào thì cũng không có gì đáng để mình bận tâm!”
1. Không thích ai, đừng quan tâm đến họ.
2. Ghét ai, tránh xa ra.
3. Không cùng quan điểm, không tranh cãi, tôn trọng ý kiến đối phương, đỡ tốn thời gian.
4. Gặp loại thảo mai nịnh bợ, kệ. Cứ để người ta diễn tuồng, ưu điểm duy nhất của họ mà
5. Gặp loại đâm chọt sau lưng, nhếch mép một cái. Vị trí kẻ đó mãi đi sau mình mà thôi
6. Gặp loại thích ăn sẵn, tối ngày chỉ nhờ vả người khác. Từ chối dứt khoát, không cả nể
7. Ai tốt với mình, mình tốt lại
8. Ai chân thành với mình, mình chân thành lại
9. Ai thương mình thì mình thương
10. Không phụ lòng người tin tưởng mình
11. Không bỏ rơi người đã giúp đỡ mình khi gặp hoạn nạn
12. Đi khắp muôn nơi không quên chốn về là gia đình
13. Trân trọng những gì mình có, yêu thương bản thân thật nhiều
14. Luôn giữ cho mình nụ cười rạng rỡ trên môi, tâm thái tích cực.
Hãy nhớ “Vạn người quen có mấy người là bạn? Trăm loại bạn có mấy người là thân? Chục người thân có mấy người là tốt? Vài người tốt liệu có được bền lâu? Một người là đủ nếu có chữ “Chân Thành”.

Nguồn sưu tập từ internet

Người Thầy

Sáng nay nghe một tin người thầy đáng kính đã ra đi, trong lòng cảm thấy buồn lặng lẽ dẫu biết là sinh lão bệnh tử theo luật tự nhiên. Sáng ngồi sớm bên bờ sông cà phê nhìn dòng sông chảy bổng nhiên những ký ức của tuổi học trò lại ùa về, hình ảnh người thầy dạy Toán năm nào bổng quay lại với tuổi thơ của tôi.

Tuổi thơ sau khi học xong trường tiểu học Thạnh Mỹ Lợi, tiếp tục chuyển lên cấp 2 là trường THCS Thạnh Mỹ Lợi. Trường gần nơi tôi học, mái trường mới được xây vào năm đó cách đây 25 năm. Rồi thời gian trôi qua, chúng tôi trãi qua thời THCS tại mái trường thân yêu này với bao nhiêu kỷ niệm. Đa số tất cả bàn bè đều gần nhau, đi học về đi bộ và đạp xe đạp và chơi đá banh khu vực Gò Quéo. Tất cả giáo viên ngày xưa chúng tôi học nơi đây, tuổi thơ học trò tôi đều quí trọng, trong đó có một người thầy lúc nào cũng tận tâm dạy học, dáng người thầy gầy và rất hiền. Lúc nào thầy cũng quan tâm và gần gũi học sinh để hướng dẫn chỉ bảo. Năm đó tôi nhớ nhất là năm học cuối cấp, ngày xưa chúng tôi phải thi chuyển cấp lên cấp 3. Thầy cô thường hay nhắc nhở học sinh phải tập trung học bài luyện thi, còn nhớ ngày xưa thi chuyển cấp là 6 môn, học rất căng thẳng và thầy cô trả bài kiểm tra rất khắt khe để đạt kỳ thi chuyển cập hiệu quả. Continue reading Người Thầy

Bình yên

Chiều nay trời mưa lất phất, sắp tới giờ tan ca của công việc. Mọi người hối hả đông đúc trên con đường Nguyễn Đình Chiểu một chiều hướng về ngã tư Bà Huyện Thanh Quan. Bình thường đoạn đường này kẹt xe rất nhiều vào giờ cao điểm đặc biệt là giờ tan ca. Hôm nay trời mưa lất phất, mưa càng nặng hạt vào cuối giờ. Tôi chạy qua đoạn này về tới cầu Calmette mất hơn 15 phút, qua cầu tôi quay về đoạn hầm Thủ Thiêm Quận 2, vừa qua hầm xe chui lên đại lộ Đông Tây là không khí trở nên mát mẻ và dễ chịu, một cảm giác thật nhẹ nhàng và thoải mái. Vừa qua hết khu Sala mưa vừa tạnh, chạy gần tới ngã tư thấy một chú bán hàng bông sát bên lề đường ( Hướng ngã tư quẹo vào Cầu về khu đảo Kim Cương). Tôi quẹo lại dừng vào lề, ghé lại mua chú 2 bó rau muống, 2 bắp chuối. Mua xong tôi nói chuyện với chú một hồi ( Chú tên Út ).

Qua tang cuoc song

Tôi hỏi : Chú Út ở đâu qua đây bán ở đây?

Chú Út : À chú ở bên Nhơn Trạch chạy qua đây bán. Bên kia bán không có khách chú chạy qua khu này ở Quận 2 bán cũng lai rai nên mỗi ngày chú chạy qua đây. Continue reading Bình yên

Sâu lắng

dao Kim Cuong Quan 2

Một ngày cuối tuần thật nhiều cảm xúc. Trời mưa lăm răm chạy dạo qua con đường Bà Huyện Thanh Quan ghé vào quán cà kèo số 18. Tôi cùng anh em ngồi nhâm nhi vài món, tự nhiên nhớ cái thời năm 2005 ngồi đây với một nhóm sinh viên đi thi hội tin học ngồi nơi đây để cả team chúc mừng đội nhận được giải. Cũng chính nơi đây mới đây mà 14 năm rồi nhỉ, thời gian trôi qua thật nhanh,  14 năm trôi qua như vô hình, ngồi với team tôi bồi hồi chia sẽ những chặng đường đã qua cũng như những thăng trầm trong cuộc sống. Đúng là có Duyên thằng đệ cũng có cái định mệnh ngồi đây khi đi tin học thành phố cách đây 4 năm. Cũng chính cái bàn và vị trí này thật trùng hợp nhỉ, đúng là năng lượng tích cực thì hội tựu trong vũ trụ. Ngồi chia sẽ những kinh nghiệm cũng như những kỷ niệm của công việc rồi tôi cũng không bao giờ gọi một đứa em mà tôi thường gọi là leader để chia sẽ niềm vui và nổi buồn cùng nhau cùng nhau. Dù có ở một nơi xa nào đó, nếu nói team IT thì không thể nào quên cái team AGC một thời, một team thật đặc biệt . Rồi tối về tôi bất chợt đọc được 1 câu chuyện có thật  nguyên văn như như thế này :

1 câu truyện có thật “tri kỷ – 10 năm cái nhìn về CS”

Continue reading Sâu lắng

Một buổi chiều thật nhiều năng lượng

Hôm nay, team chúng tôi dành chút thời gian ngồi cùng nhau thống kê lại 2 tháng đã trôi qua. Team đã làm được gì, và những kế hoạch cho chuẩn bị cho dự định triển khai hệ thống tiếp theo. Tranh thủ bữa trưa cả team ngồi cùng nhau một buổi trưa thật ấm cúng và ý nghĩa. Ngoài công việc, sau giờ làm việc team thường dành chút thời gian chia sẽ những niềm vui nổi buồn cũng như những ước mơ và hành trang cuộc sống cho mỗi thành viên. Thế là từ đó thời gian ngắn, chúng tôi từ những người xa  lạ, giờ trở thành 1 team sống chân thành và tình cảm sẽ chia. Để có một nơi chia sẽ và cùng nhau góp chung cho cuộc đời này thêm ý nghĩa. Dự án My Soul ra đời từ ngày 09/09/2019. Continue reading Một buổi chiều thật nhiều năng lượng

67 Người Bạn Đường

Sáng nay, trời mát. Rãnh rỗi nên đem 67 ra nhìn ngắm, từ tết đến giờ chưa chạy với 67. Đem x era, đạp vài cái vẫn nổ giòn, tiếng xe nổ, mùi khói, mùi xăng bay ra. Nổ vài tiếng, tôi tắt chiếc khóa, ngồi trước nhà với 2 cái ghế gỗ thân quen, chợt nhớ đến những ngày mới bắt đầu cho cái thời sinh viên.

Duong Anh Tuấn Cuộc Sống

Đúng là nghề chọn mình, chứ không phải mình chọn nghề. Cuộc sống lúc đó rất khó khăn , nhưng với niềm đam mê về CNTT vẫn trong máu tôi nó cứ thôi thúc tôi chọn vào trường để học IT. Những ngày tháng năm đầu tiên, tôi cùng chiếc xe đạp thân yêu của tuổi học trò tiếp tục con đường học tập. Mỗi ngày vào lúc 5:00 sáng phải thức dậy sớm để đạp đến trường. Ngày xưa chưa có hầm Thủ THiêm, đến Nguyễn Văn Cừ phải qua cầu Sài Gòn. Quảng thời gian đến trường mất khoảng 1 tiếng, ngày xưa không  có nhiều xe và kẹt xe như bây giờ.

Continue reading 67 Người Bạn Đường

Chuyến đi Phan Thiết – Đảo Phú Quý

Hẹn hò với thằng bạn ở đảo Phú Quý mấy lần rồi, giờ mới có dịp ra thăm nó. Thời gian nghĩ phép võn vẹn 4 ngày : 6-7-CN-T2-T3.

 

Chiều thứ sáu cuối tuần sau giờ làm việc. Chúng tôi về chuẩn bị hành lý để chuẩn bị lên chiếc xe Ford Ranger thể thao của thằng bạn. Như đã hẹn 19:00 giờ tại Nguyễn Thị Định, thằng bạn tôi nó đi đường cầu Phú Mỹ từ quận 7 qua quận 2 ( mất hết gần 2 tiếng ) vì kẹt xe. Thằng bạn tôi đến Nguyễn Thị Định là gần 21 giờ. “ Hú hồn nó qua được đoạn đường này. Chúng tôi bắt đầu khởi hành thừ Sài Gòn về Phan Thiết. Trên đoạn đường 200km, hai thằng ngồi trò chuyện cùng nhau, lâu lắm rồi không trò chuyện nhiều như vậy :” có lúc nhắc lại kỷ niệm cách đây 14 năm, có lúc chia sẽ công việc, có lúc chia sẽ về KD “, thật vui. Chúng tôi đến Phan Thiết vào lúc 12:00 khuya. Ngủ lại Hoàn Long một đêm. Sáng thức dây sớm, nhìn xuống ngã tư Tôn Đức Thắng những người bán hang rong buổi sáng : nhìn thấy các món ăn là thèm liền : bánh căn, Bánh canh chả cá, Bún Cá, bánh Mì xíu mại trứng, Mì Quảng…. không thể nào chịu nổi luôn, phải xuống làm liền một tô mới được.

Continue reading Chuyến đi Phan Thiết – Đảo Phú Quý

Mùa Gòn Nở

Mùa này những cây gòn lại đua nhau thay lá, trổ bông rồi đơm trái. Những trái gòn nâu sẫm rũ xuống chỉ chờ ngày bung nở lớp bông trắng ngà bay muôn phương.  Đã từ lâu rồi bóng dáng của những cây gòn không còn xuất hiện nhiều như trước, thi thoảng mới bắt gặp vài tán cây xanh um tỏa ra ở một con đường ngoại ô thành phố.

Sáng nay đi trên đường quận 2, đoạn từ đầu Lương Định Của gần đối diện ủy Ban Nhân Dân Quận 2 cũ ngày xưa, nhìn thấy cây gòn to lớn và có rất nhiều trái đang nở. Cây gòn hay còn gọi là cây bông gạo, trong thời chiến dùng để cầm máu nhưng bây giờ được sử dụng để sản xuất gấu bông, hạt ép lấy dầu, lá thay cho dầu gội. Những đứa trẻ nghèo ở ngoại ô thời ấy thường dùng lá vắt với nước như hỗn hợp xà phòng để thổi bong bóng. Có những cây gòn cao đến sáu, bảy chục mét, tùy theo loại mà thân cây có hoặc không có gai. Quả gòn dài hơn gang tay, bên trong là lớp bông trắng mềm dịu. Chính vì đặc tính này mà ngày trước nhiều người thường lấy bông gòn làm gối.

Continue reading Mùa Gòn Nở