Sâu lắng

dao Kim Cuong Quan 2

Một ngày cuối tuần thật nhiều cảm xúc. Trời mưa lăm răm chạy dạo qua con đường Bà Huyện Thanh Quan ghé vào quán cà kèo số 18. Tôi cùng anh em ngồi nhâm nhi vài món, tự nhiên nhớ cái thời năm 2005 ngồi đây với một nhóm sinh viên đi thi hội tin học ngồi nơi đây để cả team chúc mừng đội nhận được giải. Cũng chính nơi đây mới đây mà 14 năm rồi nhỉ, thời gian trôi qua thật nhanh,  14 năm trôi qua như vô hình, ngồi với team tôi bồi hồi chia sẽ những chặng đường đã qua cũng như những thăng trầm trong cuộc sống. Đúng là có Duyên thằng đệ cũng có cái định mệnh ngồi đây khi đi tin học thành phố cách đây 4 năm. Cũng chính cái bàn và vị trí này thật trùng hợp nhỉ, đúng là năng lượng tích cực thì hội tựu trong vũ trụ. Ngồi chia sẽ những kinh nghiệm cũng như những kỷ niệm của công việc rồi tôi cũng không bao giờ gọi một đứa em mà tôi thường gọi là leader để chia sẽ niềm vui và nổi buồn cùng nhau cùng nhau. Dù có ở một nơi xa nào đó, nếu nói team IT thì không thể nào quên cái team AGC một thời, một team thật đặc biệt . Rồi tối về tôi bất chợt đọc được 1 câu chuyện có thật  nguyên văn như như thế này :

1 câu truyện có thật “tri kỷ – 10 năm cái nhìn về CS”

—————————————————————————————————————————————–
Tôi: Anh MIRUM vừa gửi offer và nói e có thể nhận việc sớm, a nghĩ sao a
Mr.T: cười và nói Em đồng ý đi. Quân này khi các em hỏi anh về lựa chọn của mình vẫn có anh để có thể khuyên các em, nhưng đến lúc các e đi rồi những lúc anh cần ra quyết định liệu có ai để anh tham khảo ko?
Vậy là tôi bắt đầu rẽ ra một hướng khác…. Xa hơn một khoảng cách để có thể tập sự cho những điều mới mẻ Mr.T bắt đầu cho tôi cơ hội để tôi thực hành những điều tôi mà tôi đã được học
Một hôm khi đang ăn cơm… Zalo nhận một tin nhắn gồm một chiếc bàn làm việc lớn và một chiếc bàn bên cạnh cùng ghi chú “góc làm việc mới”, chiếc bàn không người ngồi nhưng được xắp sếp cẩn thận, màn hình cùng tờ giấy “nhớ uống nước” quen thuộc( chỉ có thằng Quỳnh mới hiểu tại sao có tờ giấy đó hai cao thủ không thấy khát 🙂 ) . không hiểu sao tôi cắm đôi đũa xuống dĩa cơm nước mắt bắt đầu chảy, mũi bắt đầu nghẹt. Bên kia bắt đầu nói “các em vẫn luôn còn vị trí ở phòng làm việc này cả 7 đứa em”
…và sau một thời gian tôi vẫn được Mr.T hướng dẫn và chỉ bảo tận tình vẫn tiếp tục đc học nhiều thứ bổ ích như cam kết “rút ngắn 10 năm cái nhìn về cuộc đời”
Đến một ngày…..
Cái gì Quân anh vẫn chưa hiểu sao e lại quyết định về đấy!
Nhưng Mr.T không hề biết quyết định lần này chính là hiệu quả của những gì tôi đã được học, đã đến lúc tôi biết đc Thứ gì là quan trọng với tôi và giờ đây tôi cần cân bằng và tập trung thật sự những thứ quan trọng đó cố gắng tối giản những cái không cần thiết và vẫn đang cố gắng hoàn thiện mình, Mr.T thật sự thành công khi luôn dạy tôi làm sao để bản thân mình đc hạnh phúc nhất, và thứ gì quan trọng nhất trong cuộc sống…(Nôm na mỗi người sẽ tự có thứ sẽ làm mình hạnh phúc, và dùng NOW tập trung vào điều đó, loại bỏ những thứ ko cần thiết ra khỏi cuộc đời mình thì mình sẽ hạnh phúc).
Hôm nay…
Bốc cuộc gọi video bên kia là họp team IT mới của anh nghe rất rõ ràng “it is My leader”
—————————————————————————————————————————————–
Thật cảm xúc. Team IT- Enjoy your life một thời ký ức mãi còn đó. Giá trị  cho đi chính là sự nhận lại, một giá trị thật một cuộc sống thật sẽ có một cuộc sống ý nghĩa.

One thought on “Sâu lắng”

  1. Đúng là team bá đạo nhất từng được trải nghiệm trong cuộc đời, đi nhiều nới thêm nhiều người bạn và đọi nhóm mới nhưng để được một team như bấy giờ là điều không thể

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *