Sáng nay như bình thường tôi dậy sớm chạy xe đạp tập thể dục chạy lòng vòng khu vực bờ sông quận 02. Đêm qua trời mưa cả buổi chiều, sáng nay trời trở nên trong xanh và mát mẻ, sáng bật nhạc không lời và uống chút trà cảm giác được thư giản thật tuyệt vời.
Ngày hôm qua nhận được cuộc điện thoại của 1 người anh rủ gặp nhau caphe. Anh hẹn tôi sau giờ làm việc anh em ngồi chút rồi về. Gốc phố caphe Highland Coffee anh em thường gặp nhau ở đó.
Hẹn caphe nhưng không uống caphe, hai anh ngồi ở gốc Hai Bà Trưng gần đó làm 02 tô canh bún. Món này hai anh em đều thích ăn. Kỷ niệm là ngồi bệt ngoài đường để thưởng thức cái hương vị món canh bún của người miền Trung nấu rất ngon, rất đậm đà. Ngồi thưởng thức món canh bún nhớ lại thời gian ở Melinh Point hai anh em cũng thường ngồi ăn trưa món này.
Thời gian trôi qua nhanh quá mới đó mà đã 14 năm trôi qua. Tôi biết anh thông qua một người chú giới thiệu. Lần đầu tiên gặp anh trong một công ty ở Quận 2 đó lần đầu tiên tôi tiếp xúc và trao đổi công việc với anh.
Anh hỏi tôi :
“ Em là cháu của chú N”. Em trả lời thật rằng, em không phải là cháu ruột của chú, em chỉ gặp chú qua chuyến tàu SPT từ Phan Thiết về SG”. Chú trò chuyện với em chú và cháu hợp nhau nên chú giới thiệu gặp anh.
“ Trong khoảng thời gian sắp tới em sẽ định hướng công việc như thế nào ?”. Tôi trả lời anh “Tôi sẽ phấn đấu lên vị trí Giám Sát Bộ Phận “. Và thế là từ đó tôi trở thành đồng nghiệp với anh.
Câu chuyện như mới ngày hôm qua, mới đó mà 14 năm đã trôi qua. Tôi không thể nào quên được những khoảnh khắc đó và sự trân trọng của chú và anh đã dành cho tôi. Đó chính là người chú người anh trong cuộc sống mà tôi rất quí trọng.
Hành trang 14 năm qua có nhiều thăng trầm, những kinh nghiệm và sự chia sẽ kinh nghiệm của anh dành cho tôi đó chính là những giá trị cao quí nhất.
Nhớ cái dịp lần đầu tiên đi với công ty ở Vũng Tàu, đó là lần đầu tiên hai anh em trò chuyện cả đêm để chia sẽ về tuổi thơ, cuộc đời, công việc những khó khăn cũng như những niềm vui hạnh phúc trải qua cuộc đời. Hai anh em lại có cái điểm chung thích ăn khô mực ngồi ngoài biển nhâm nhi chút bia. Đó là những khoảnh khắc kỷ niệm.
Lần đầu tiên anh đến nhà đó là lúc con trai tôi chỉ được gần 1 tuổi, nhớ nhất là lúc anh lái xe Inova về nhóc con mình đòi theo. Tôi phải cho nó lên ngồi chung với anh chạy đến Metro quận 02. Tôi và bà bà xã chạy theo bằng xe honda theo một đoạn. Một cảm giác thật cảm xúc với anh và trong tiềm thức lúc đó mình cần phải cố gắng phấn đấu hơn trong cuộc sống.
Gia đình tôi có 4 anh em, nhưng tôi không có anht trai. Tôi xem anh như một người anh em trong cuộc sống. Những niềm vui nổi buồn có những lúc tôi thường chia sẽ và tâm sự cùng anh.
Cảm ơn người anh trong cuộc sống, cảm ơn cuộc đời này đã cho anh và tôi gặp nhau trong hiện tại. Một người anh, một người bạn, một người tri kỷ để cuộc đời này trở nên ý nghĩa biết bao. Cảm ơn anh trai đã lúc nào cũng lắng nghe và chia sẽ và đặc biệt những lúc khó khăn nhất.
“Tiền tài địa vị cũng tan. Cao sang danh vọng cũng sẽ tàn. Phấn son nhan sắc đâu còn mãi. Chỉ có chân thành tồn tại với thời gian “
Hi Tuấn,
Anh cảm ơn em đã xem anh không chỉ là 1 người sếp trong công việc mà còn là người anh trong cuộc sống. Cuộc đời này để tìm được 1 người hiểu mình và có thể nghe những tâm sự mình trong cuộc sống vốn muôn vàng khó khăn và mệt mỏi là điều không dể. Từ lâu anh cũng không biết khi nào cũng đã xem em là người em trong cuộc đời này.
Anh cũng mong muốn anh em mình cùng chia xẻ những vui buồn, khó khăn hay hạnh phúc trong cuộc sống để có thể vượt qua mọi vấn đề trong cuộc đời này em trai nhé.
Anh Mẫn
Cảm ơn Sếp- ANh Trai. CHúc anh nhiều sức khỏe và bình an.
Nhớ lắm anh Tuấn