Sáng nay, trời mát. Rãnh rỗi nên đem 67 ra nhìn ngắm, từ tết đến giờ chưa chạy với 67. Đem x era, đạp vài cái vẫn nổ giòn, tiếng xe nổ, mùi khói, mùi xăng bay ra. Nổ vài tiếng, tôi tắt chiếc khóa, ngồi trước nhà với 2 cái ghế gỗ thân quen, chợt nhớ đến những ngày mới bắt đầu cho cái thời sinh viên.
Đúng là nghề chọn mình, chứ không phải mình chọn nghề. Cuộc sống lúc đó rất khó khăn , nhưng với niềm đam mê về CNTT vẫn trong máu tôi nó cứ thôi thúc tôi chọn vào trường để học IT. Những ngày tháng năm đầu tiên, tôi cùng chiếc xe đạp thân yêu của tuổi học trò tiếp tục con đường học tập. Mỗi ngày vào lúc 5:00 sáng phải thức dậy sớm để đạp đến trường. Ngày xưa chưa có hầm Thủ THiêm, đến Nguyễn Văn Cừ phải qua cầu Sài Gòn. Quảng thời gian đến trường mất khoảng 1 tiếng, ngày xưa không có nhiều xe và kẹt xe như bây giờ.
Mỗi buồi chiều về tới nhà là áo ướt đẫm mồ hôi, tôi còn nhớ vào thời gian khoảng tháng 5 tháng 6 , chính là lúc gia đình tôi thu hoạch vụ lúa sớm. Trời nắng, và cũng thỉnh thoảng có mưa. Nhớ nhất là mùi lúa chuẩn bị khô, mưa bất chợt phải cào lúa và lấy chổi quét. Những cơn mưa mùa hè cứ bất chợt đỗ mưa.
Lần đó, Dượng 11 tôi phơi lúa sớm nhất, thấy tôi đi học về bằng xe đạp, áo ướt đẫm mồ hôi. Dượng nói : “ thấy tôi vất vả buôn ba, không có phương tiện đi nên cho tôi mượn chiêc xe 67 để có phương tiện đi học “. Dượng nói : “ Xe chỉ là một phương tiện để đi lại, quan trọng là phải biết điều khiển nó như thế nào “. Thế là tôi được Dượng tập mấy ngày, đó là lần đầu tiên tôi chạy xe máy, rất khó để chạy 67. Tuần đầu tiên chạy xe rất khó khăn, nhưng dần dần tôi cũng quen và chạy xe rành lúc nào không biết. Xe 67 đã trở thành người bạn đường giúp tôi đi đến trường, những lúc chở máy vi tính giao hàng, những lúc làm xe ôm và những lúc tôi đi dạy kèm sau những buồi học. Thời gian cứ trôi qua nhưng những kỷ niệm về 67 vẫn còn trong hoài niệm và sẽ mãi không bao giờ quên.
Sáng nay đem ra, lâu lâu kiểm tra lại việc thay nhớt, kiểm tra bố thắng, đèn xi nhan. Chợt ngồi đó, nhìn thấy bác Hiệp chăm chú chăm sóc xe cho tôi rất thích thú. Bác nói :” Bây giờ mà con giữ được chiếc xe này coi như là một kỹ niệm tuyệt vời “. Tôi ngồi trò chuyện với bác Hiệp ở chợ Giồng Ông Tố, sát bên tiệm bán phụ tùng xe đạp, xe hon da. Mọi người cứ tấp nập đi chợ, hối hả chạy xe để kịp giờ làm. Tôi ngồi đấy nhìn bác làm xe, thỉnh thoảng có một vài bác trạc tuồi hơn 70, chạy chiếc xe Dream dừng lại hỏi bác Hiệp.” Ê bạn già khỏe không? Sữa xe hả gì cha nội. Bác 70 tuổi trả lời : “ ghé qua thăm bạn già chứ sữa xe gì ?”. Một ngày thật nhiều cảm xúc, chợt nhớ đến câu nói của Hồ Chủ Tịch :” Hãy Yêu xe như con và quý xăng như máu “
Tôi kịp chụp lại một vài bức ảnh của 2 người bạn già. Tôi cảm thấy vui và thật cảm động hình ảnh ngay lúc đó. Xe kiểm tra xong, tôi cám ơn bác Hiệp và gửi bác chút tiền café sáng. Tôi đạp xe 67 nổ giòn, bóp cần amada tay, vào số 1 chuẩn bị khởi hành cho một ngày mới. Xe vẫn chạy tốt, tim tôi bồi hồi và tâm thức chợt nhớ về những khoảnh khắc của ngày xưa. Sự vất vả, khó khăn và sự vượt khó. Cảm ơn 67 đã bên cạnh tôi trong những lúc khó khăn hay trong những lúc thăng trầm của cuộc đời.
I realize that my cries are personal psalms, in essence. Beyond grateful for those loving arms. Thank you for your words here, Karen. Joeann Ludvig Abell